Ơ bạn chưa cho gì vào giỏ rồi!
Chầm chậm lao về phía trước
Chầm chậm lao về phía trước
Hầu hết mọi người chẳng hề biết thế giới này đẹp chừng nào và rằng bao lộng lẫy nguy nga hé lộ trong những gì bé nhỏ nhất, nơi mỗi bông hoa, viên đá, mỗi nhành cây hay một chiếc lá bạch dương. Người trưởng thành có công này việc nọ và bao mối bận tâm lo nghĩ, cũng như bao kẻ khổ sở vì những chuyện vụn vặt tầm thường thảy đều dần dần không còn nhìn ra những kho báu này, trong khi đám con trẻ, nếu chúng ngoan ngoãn và biết tinh ý quan sát, sẽ để ý thấy ngay và đem lòng yêu bằng cả trái tim mình. Chẳng phải tuyệt đẹp hay sao nếu ai ai cũng giữ trong mình mãi mãi và luôn luôn cái đứa trẻ ngoan ngoãn và tinh ý này ở chỗ cảm xúc chúng luôn ngây thơ và nhiệt thành, nếu họ đừng bao giờ đánh mất đi sự vui sướng thiết tha trước một chiếc lá bạch dương hay một chiếc lông công, trước đôi cánh một con quạ đầu xám cũng như rặng núi hùng vĩ hay cung điện tráng lệ. Cái bé nhỏ của những điều nhỏ bé chẳng hề thấp kém hơn cái to lớn của những điều lớn lao. Cái đẹp mênh mông vĩnh cửu chảy tràn trên thế giới này, rải rắc trên những gì nhỏ bé cùng cả lớn lao. Bởi trên khắp đất này không bao giờ có gì là bất công đối với những điều quan trọng nhất. ♦
Lá thư Raine Maria Rilke gửi Helmut Westhoff, ngày 12 tháng 11 năm 1901.
Dịch từ bản dịch tiếng Anh của Adria Badagnani, có tham khảo nguyên gốc tiếng Đức.
© Bản dịch tiếng Việt của thuys.
Ảnh bìa: Rainer Maria Rilke ngồi trên chiếc ghế trong công viên ở Rippoldsau, Black Forest, nước Đức năm 1913 hay là ở Nyon, Lake Geneva, Thụy Sĩ năm 1919? (Nguồn: Getty Images)
Mời bạn điền email để nhận thông báo khi có bài đăng mới
Bằng việc ấn đăng ký, bạn đồng ý tuân thủ theo Điều khoản sử dụng và Chính sách về quyền riêng tư của Oddly Machine.
Đóng góp của bạn giúp blog này tồn tại
Bài viết xem nhiều
Leave a Reply